Sợ ma nên xin qua phòng ngủ ké với em gái kế và cái kết

Chờ chút nữa tôi sẽ cho cô một ít thuốc giảm viêm giảm đau, chỉ cần đúng hạn bôi lên, mấy hôm sau là không việc gì.”
Không việc gì là tốt rồi! Trong lòng cô Đới như có hàng vạn con nai xông loạn, chân cũng khẽ nhích lại gần rèm vải, muốn nghe rõ động tĩnh bên trong. Suýt chút nữa cô Đới đã không nén nổi muốn vén rèm lên nhìn xem thế nào. Không lâu sau, cô Đới nghe thấy bên trong rèm vang lên tiếng cô Lương nói thì thầm, có điều cô đứng khá xa, không nghe rõ là nói cái gì. ‘Roạc’ một tiếng, rèm vải bị kéo ra, cô Lương vẻ mặt đỏ hồng bước ra, còn dùng khăn giấy lau sạch miệng. Cô đơn giản dung thuốc sát trùng rửa chỗ đau, Tiểu Minh bị cồn kích thích một cái, đau nhúm hết cả lông mày lại. “Cô Đới, chúng ta đi tìm bác sĩ Chung lấy thuốc đi.” Cô Đới còn chưa từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, đã bị cô Lương kéo ra khỏi phòng, khi bước ra khỏi cửa, quay mặt nhìn thoáng qua, Tiểu Minh đang cầm khăn ra sức lau sạch cái gì …
Việc kê đơn diễn ra rất nhanh, thủ tục xuất viện cũng rất thuận lợi. Cô Lương đang … đang giục!” người Đổng Bằng gọi là Tiểu Minh ấy là một cậu bé gầy gò, so với Đổng Bằng chắc chỉ bằng một nửa, lúc này đang ngồi xổm trong bụi cỏ, mặt hiện lên vẻ đau đớn. Bác sĩ Chung chạy đến nghe cô Đới nói rõ tình huống xong, liền trực tiếp đẩy Tiểu Minh vào phòng cấp cứu. “Ài, không phải bảo trò cẩn thận một chút hay sao … Trò xem vung vãi khắp nơi …” Trong rèm vang lên tiếng oán trách của cô Lương. “Trước mắt còn có một việc tương đối khó giải quyết.” Bác sĩ Chung dừng lại một chút, giống như đang suy nghĩ tìm từ: “Chỗ bị đốt của người bệnh …tương đối đặc thù, dưới tác động của độc tố, âm hành xuất hiện hiện tượng cương. tiếng nuốt? Chờ chút nữa tôi sẽ cho cô một ít thuốc giảm viêm giảm đau, chỉ cần đúng hạn bôi lên, mấy hôm sau là không việc gì.”
Không việc gì là tốt rồi! Cô Lương đang hỏi cũng bị chọc cười, nói với Đổng Bằng: “Vậy còn không mau đi tìm xem! Bởi vì thấp, Văn Tiểu Minh đương nhiên ngồi hàng ghế đầu, thường thường các thầy cô giáo sẽ để ý đến nó nhiều hơn, lại thêm Tiểu Minh học tốt lại nghe lời, các thầy cô đều có ấn tượng tốt với thằng bé. Một ngày cuối tuần tháng năm nào đó, ánh nắng rực rỡ, chính là thời tiết tốt để đi picnic dạo chơi ngoại thành. Mà em còn chưa kết hôn nữa, con của cô cũng lên đại học rồi, em cảm thấy là cô dạy phù hợp hơn.”
“Cô Đới, con của chị lên đại học thật, nhưng nó là con gái mà!”
“Cô Lương, cô là giáo viên của nó, dạy dỗ giải đáp thắc mắc là chức trách của cô mà, Tiểu Minh đang ở giai đoan thanh thiếu niên ngây thơ, dạy thằng bé kiến thức sinh dục đúng đắn cũng giúp nó trưởng thành mà, em thấy nhiệm vụ này cô không thể đẩy cho người khác.”
Bị cô Đới một phen gạt gẫm, cô Lương bắt đầu hối hận tại sao không để giáo viên Sinh học tham gia lần chơi xuân này, bất đắc dĩ, cô đành phải nhắm mắt đồng ý, chui vào trong rèm.